MÌNH ĐANG THAM GIA CUỘC THI VIẾT TRUYỆN TỰ SÁNG TÁC , CÁC BẠN ĐỌC VÀ NHẬN XÉT HỘ MÌNH NHA ( Truyện và được đăng kí bạn dạng quyền , sung sướng lòng ko xào luộc )
Huyền Thoại Tên Sát Nhân Dưới Ánh Trăng Máu
Thanh Nguyệt phổ biến là 1 trong những cô nhỏ bé 15 tuổi tác xinh xẻo,ngoan ngoãn nhân từ,hiếu hạnh và đặc biệt hòa đồng,lịch thiệp với những người dân xung xung quanh.Cha u cô là quản trị tập đoàn lớn NKR-vốn là 1 trong những doanh nghiệp lớn sale hàng đầu vô ngành sale kinh tế tài chính toàn cầu.Dù gia đạo nhiều co1danh cao vọng trọng như vậy tuy nhiên mái ấm gia đình cô sinh sống khá mộc mạc,chỉ 1 căn mái ấm nhỏ những tòa nhà thông thường không giống tuy nhiên thôi.Cả mái ấm gia đình cô cũng ko hề kiêu ngạo,mạnh mẽ và tự tin thái quá về phỏng phong lưu của tớ mà hoàn toàn ngược lại,bọn họ còn đặc biệt than thở thiện hòa đồng với hốc thôn láng giềng,vậy nên cả mái ấm gia đình hoặc dòng tộc của mình cũng rất được từng tình nhân quý và kính trọng lắm!
Cuộc sinh sống tiếp tục đặc biệt yên tĩnh bình nếu mà mẩu truyện tạm dừng ở bại liệt.Nhưng ko cuộc sống thiệt lắm trớ trêu ,nó vẫn bố trí rời khỏi một vụ việc quá đỗi kinh hoàng mang lại cái mái ấm gia đình nhỏ này…
Đó là vào trong 1 hôm,khoảng chừng 4h30’buổi chiều,Thanh Nguyệt vừa phải học tập xong xuôi một khóa đào tạo về,cô rảo bước nhanh chóng bên trên tuyến phố không xa lạ ,sở hữu nhì hốc cây trái rợp bóng đuối về mái ấm.Nhưng không giống với từng ngày, thời điểm hôm nay cô rảo bước nhanh chóng rộng lớn, chả là thời điểm hôm nay là 1 trong những ngày cực kỳ quan tiền trọng- ngày sinh nhật chuyến loại 35 của chủ yếu người u tuy nhiên cô yêu thương quý. Cô ham muốn thiệt nhanh chóng tiến thủ về mái ấm, tự động tay vô phòng bếp thực hiện 1 bàn ăn thiệt ngon nhằm mừng sinh nhật u. Cô mong muốn bà tiếp tục cảm nhận thấy yêu thích trước phần quà bất thần bại liệt, và Lúc bại liệt có lẽ rằng bà tiếp tục ôm cô vô lòng và dành riêng tặng mang lại cô những nụ thơm chăm lo nhất.một điều cảm ơn và ngọt ngào và đẫy ắp những yêu thương thương
Nhưng xui rủi làm thế nào,phần đường dẫn về mái ấm lại đang tiếp tục tiến hành thay thế sửa chữa,ham muốn về vì chưng lối vòng thì cần vòng qua chuyện nhì thành phố nữa mới nhất về cho tới điểm,tổn thất rộng lớn 3 giờ đồng hồ đồng hồ đeo tay chứ chẳng rất ít gì.Nhưng chọn lựa cách đứng trên đây đợi cũng chẳng được,như vậy này thì tiếp tục khong kịp tổn thất,thực hiện thế này bây giờ?Đang phiền lòng tột phỏng thì tự nhiên cô chợt ghi nhớ cho tới một ngõ hẻm nhỏ nằm tại cơ hội ngôi trường ko xa xôi.Nếu trở về vì chưng nó chỉ tổn thất khoảng chừng 30' là nằm trong chứ mấy! Nhưng thân phụ cô từng dặn dò là cho dù bất kể chuyện gì xẩy ra thì cũng ko được cút vô tuyến phố này mà." Thôi kệ!Mình chỉ cút một chuyến thôi,sinh nhật của u 1 năm có duy nhất một chuyến,bản thân tuy nhiên ko về nhanh chóng là ko kịp mất".Nghĩ vậy,cô ngay lập tức trở về,thiên về điểm sở hữu ngõ hẻm tối tuy nhiên cút.
Quả thực,đích thị nhu8 cô nghĩ về,ở trên đây vừa phải tối,vừa phải nhỏ lại quá vắng tanh người nom cũng thiệt kinh sợ.Nhưng ko có gì,một ít ánh dương trói len lách qua chuyện cũng đầy đủ nhằm Thanh Nguyệt thấy lối tuy nhiên về rồi.Chỉ cần thiết nỗ lực trải qua được điểm này là cộ sẽ sở hữu được thời cơ thực hiện mang lại thân phụ u tin cẩn tưởng và yêu thương quý bản thân không chỉ có thế,vậy nên mất mát một ít cũng chả sao cả.
Khoảng 10' sau,đùng một cái vài ba thương hiệu phái nam sinh cuối cung cấp toàn thân đồ sộ khỏe khoắn,bản thân mẩy xăm trổ,răn dạy tai răn dạy mũi,đầu đỏ lòm đầu xanh,quần áo lếch nhếch luộm thuộm ngăn lấy lối đi của cô ý,cô kiểm đếm nhẩm...chừng như bọn chúng sở hữu sáu thương hiệu thí cần.Một thương hiệu vô đám bước cho tới,nom từ trên đầu cho tới chân cô rồi đựng tiếng nói ồm ồm:
"Chào cô em!Cô em sở hữu biết cô em đang di chuyển vô lối này không?"
Cô giật thột,sợ hãi đáp:
"Tôi...tôi ko..."
Bỗng hắn mỉm cười đập lên,kế tiếp hắn nom cô rồi nói:
"Đây là nhượng bộ,là địa phận của tụi anh.Bất cứ ai trải qua đó cũng cần chả phí.Cô em cũng ko nước ngoài lệ.Nhìn cô em cũng xinh xẻo,xinh đẹp nên bọn anhy lấy rẻ mạt...5triệu thôi!
Cô không thể tinh được thốt lên:
-CÁI GÌ?! 5 triệu? Tôi làm cái gi sở hữu lắm chi phí cho tới thế! Trong túi tôi giờ chỉ với vỏn vẹn vài ba trăm. Hay là những anh lấy tạm thời được không?
Chúng lại mỉm cười đập lên:
-Cái gì? Vài trăm ? tụi này sẽ không lấy chi phí lẻ.
Cô cần xuống giọng vật nài nỉ:
-Các anh mang lại tôi qua chuyện đi! Tôi đang sẵn có việc tất tả. Tôi hứa ngày sau tiếp tục trả chi phí không hề thiếu cho những anh.
Một thương hiệu nhếch mép mỉm cười rồi đáp lai:
-Cô em nghĩ về bọn này ngu lắm hả? Không sở hữu chi phí thì cô em cần thay cho thế vì chưng loại khác…-Bỗng hắn liếc xuống , ngắm nhìn và thưởng thức thân ái thể cô vì chưng một ánh nhìn nhuốm đẫy dục vọng.
Nhận rời khỏi sở hữu chuyện chẳng lành lặn, Thanh Nguyệt cù người lại , ham muốn chạy bay thiệt nhanh chóng. Đột nhiên, hắn rút rời khỏi một cái khăn mùi xoa sở hữu tẩm dung dịch say đắm rồi bất thần ôm chồm lấy, bịt lấy mồm cô và thực hiện cô ngất cút khi nào thì cũng ko hoặc.Trước Lúc nhắm đôi mắt ngất cút,cô còn buông một điều nói: "Cha u....cứu vãn ...con...."
Gần 30' sau,cô dột nhiên thức tỉnh.Chân tay cô thì lại bị trói chặt vô 1 căn chống trống rỗng,xung xung quanh là tư cây dùng làm thắp lửa,ngay sát phía bên trên,mặt mũi trời hoàng thơm soi qua chuyện dù hành lang cửa số nhỏ phía bên trên cao thực hiện thắp sáng sủa cả căn chống.Và còn kinh sợ không chỉ có thế,bên trên người cô giờ trên đây còn không tồn tại một miếng vải vóc này nhằm che thân ái.Cô kinh hoảng hãi vùng vẫy hét rộng lớn cầu cứu:"Có ai không?Cứu!Cứu!...Nhưng đáp lại những điều cầu cứu vãn của cô ý đơn giản những tiếng động vọng ngược lại tuy nhiên thôi.Bây giờ,cô-Thanh Nguyệt chỉ cầu mong chờ một diều là sẽ sở hữu được một ai bại liệt cho tới nhằm giải bay cho chính bản thân,cô không thích,ko hề ham muốn như vậy này một ít này.
Đột nhiên,những giờ đồng hồ bước đi lại vang lên,nó tạm dừng tức thì trước cửa ngõ chống của cô ý thực hiện cô cần phiền lòng tuy nhiên ngừng la hét.Trong cái không khí yên bình ấy,một giọng phái nam đột nhiên vang lên :
"Mày vẫn mò mẫm hiểu về gia đạo của con cái nhỏ bé bại liệt chưa?
Một giọng phái nam không giống đáp trả:
"Mày nghĩ về sao?Tao mò mẫm hiểu kĩ lắm rồi.Không ngờ tất cả chúng ta lại với được viên vàng sinh sống vì vậy đấy!Con nhỏ bé là đứa phụ nữ nhất cùa quản trị tập đoàn lớn NRK-một tập đoàn lớn rộng lớn đấy!"
"Vậy à?May mắn quá nhỉ!"-Biết từng nào giờ đồng hồ mỉm cười không giống lại kế tiếp vang lên.
Một khi sau,giờ đồng hồ cửa ngõ chống được phanh rời khỏi,vô vài phút căn chống và được bọn chúng thắp sáng sủa.Trước đôi mắt cô là vài ba thương hiệu côn vật dụng khi chiều,nhìn thấy hội chứng cứ nom bản thân với ánh nhìn thèm khát,cô càng vùng vẫy kinh hoàng rộng lớn còn mồm thì cứ liên tiếp kêu cứu vãn.Một thương hiệu thấy thế đựng giờ đồng hồ nói:
"Trông cô em cũng đâu cho tới nỗi này nhỉ?Đúng là đái thư đài cát sở hữu khác!À tuy nhiên cô em cứ ca cẩm tự do đi!Đây là 1 trong những căn chống trống rỗng của một căn nhà thuế tầm vật dụng cũ đã biết thành bỏ phí,nó nằm tại thâm thúy vô rừng cơ.Vì thế cho nên cô em cứ gào cứ thét cút,cho dù vậy cũng chẳng ai nghe thấy đâu!"
Cô đựng giờ đồng hồ rình rập đe dọa với cùng một tiếng nói kinh hoảng quánh với những sản phẩm nước đôi mắt còn quanh bên trên mà:
"Các người tuy nhiên dám cả gan góc động cho tới tôi.Cha u tôi chắc hẳn rằng sẽ không còn thả mang lại bao nhiêu người đâu!"
Tên ban nãy cù lịch sự đồng bọn và hỏi:
"Tụi mi vẫn suy tính gì chưa?"
Một thương hiệu lên giờ đồng hồ đáp:
"Rồi!Tao băn khoăn cả rồi!Chúng tao sẽ sở hữu được một tuần nhằm đổi mới con cái nhỏ bé này trở nên nô lệ!Sau bại liệt ... thì tao cũng tính cả rồi.
Sau bại liệt,bọn chúng cù lai,nom cô với ánh nhìn thèm thuồng của một con vật lãng phí vừa phải nhận ra miếng bùi nhùi ngon của tớ vậy.Tiếp theo đuổi,bọn chúng tiến thủ cho tới,không còn thương hiệu này cho tới thương hiệu không giống giở những chò trơi kinh tởm,đồi tệ với cô. Đây là chuyến trước tiên vô đời Thanh Nguyệt cảm nhận thấy điếm nhục và tổn hại cho tới như vậy này,vô cô giờ trên đây có duy nhất một mong muốn,một mong muốn độc nhất rằng thân phụ u cô tiếp tục sớm đi tìm kiếm,tìm tới và giải cứu vãn mang lại đứa phụ nữ nhỏ bé rộp này.Giở những mang lại đồi tệ kinh tởm xong xuôi,bọn khốn nàn bại liệt nghiễm nhiên đem món ăn cho tới và tháo dỡ chạc trói mang lại cô.Sau bại liệt,bọn chúng "từ tốn"bước rời khỏi vẫn luôn luôn nhớ khóa cửa ngõ căn chống lại.Giờ trên đây,chỉ với một cô nàng trẻ em xứng đáng thương với bao sản phẩm nước đôi mắt,với bao sự đơn độc,sự tủi nhục,đang được ở vô 1 căn chống thân ái cánh rừng lãng phí vắng tanh tuy nhiên thôi.
Một ngày....nhì ngày...tía ngày sau,ngày nay bao nhiêu "con thú hoang"đó cũng cho tới,cũng đem cơm trắng đem nước và cũng đều giở trò bỉ ổi kinh tởm nhất so với cô.Nhưng kỳ lạ thay cho,vào cụ thể từng ấy ngày,thân phụ u cô vẫn ko hề tìm tới nhằm giải cứu vãn mang lại đứa phụ nữ xứng đáng thương đang được nom ngóng từng khoảng thời gian này.
Rồi cho tới ngày loại tư,sau khoản thời gian cần "đóng vai" vào trong 1 con cái búp bê nhằm "phục tùng" mang lại bọn rứa thú này kết thúc.Một thương hiệu vô số công cộng tiến thủ lại ngay sát cho tới cô,rồi hắn rút Smartphone rời khỏi,mang lại cô coi bao nhiêu tấm hình ảnh tuy nhiên hắn vẫn chụp khi sáng sủa.Gì....cái quái ác...CÁI QUÁI GÌ THẾ NÀY ?!Tấm hình ảnh bại liệt đã cho chúng ta biết thân phụ cô...u cô vẫn đang được mỉm cười trình bày hạnh phúc với quý khách trong lúc....trong lúc chủ yếu đứa phụ nữ của mình vẫn thất lạc cho tới bao nhiêu ngày thời điểm hôm nay.....
Những tấm hình ảnh này đã thực hiện mang lại Thanh Nguyệt sững sờ,bị tiêu diệt đứng tức thì vô cái khoảnh tự khắc ấy.Cô ngồi quỵ xuống,hai con mắt tự nhiên thẫn thờ,vô hồn cho tới kỳ lạ thông thường...Nó tương tự như hai con mắt của một con cái quỷ vậy....sành bao...biết bao mong muốn và thương yêu của cô ý vẫn thay cho thay đổi trở nên thù oán hận chỉ vô khoảnh tự khắc nhỏ bé nhỏ.Trong cô ...giờ trên đây chỉ với lựa chọn vẹn nhì chữ "thù hận"...
Khi bọn chúng cút ngoài,cô thủng thẳng vực lên,rứa lấy đĩa cơm lên tuy nhiên ăn vô tâm lý vô hồn.hốc xong xuôi,cô đột nhiên giơ tay lên,đập"CHOANG"....cái chén bát sành vẫn vỡ vô giây khắc.Cô cúi người xuống,nhặt lấy miếng nhọn hoắt rồi vệt cút...Sau bại liệt,cô thủng thẳng trở về phía một góc tường tuy nhiên ngồi phệt xuống,đầu áp xuống đầu gối tuy nhiên khóc vô cay đắng đau tới tột nằm trong.
Tối ngày sau,bọn chúng lại cho tới,lại nom cô với ánh nhìn dâm dục như bao ngày.Một thương hiệu tiến thủ lại ngay sát cho tới cô,tuy nhiên không giống với từng ngày,chuyến này cô không thể ngồi ko tuy nhiên mong chờ nữa...Cô đột nhiên nhảy dậy,nhanh chóng như hạn chế,cô túm lấy cổ hấn nhấc lên vì chưng cánh tay ngược giống như yếu đuối ớt của tớ.Tưởng như trái đất nhỏ bé nhỏ bại liệt ko thể thực hiện hắn bị thương vì chưng cánh tay yếu đuối ớt bại liệt,nên hắn mỉm mỉm cười chế giễu:
"Này này!Giờ nếu như cô em vứt tay rời khỏi thì anh tiếp tục thả mang lại cô em...Nếu ko thì...."
Chưa kịp dứt câu tay cô vẫn xiết cổ hắn dần dần chặt rộng lớn,chặt rộng lớn dẫn đến những giờ đồng hồ kêu"RẮC....RẮC..."Sau bại liệt,bọn chúng thấy đồng bọn của tớ đang được vùng vẫy một cơ hội kinh hoàng...Vài giây sau,hắn vẫn ở yên tĩnh bất tỉnh nhân sự....Thấy vậy,cô rét mướt lùng vứt con cái bùi nhùi xuống khu đất...Hắn vẫn bị tiêu diệt.Hắn ở yên tĩnh tuy nhiên ko hề hiểu rằng chuyện gì xẩy ra.....
Một thương hiệu không giống dạn dĩ bước cho tới,cúi người xuống đánh giá coi đồng bon của tớ rời khỏi sao,có lẽ rằng hắn nghĩ về thương hiệu bại liệt đang được nô đùa tuy nhiên thôi.Thấy hắn vẫn đang"soi mói"cái xác của con cái bùi nhùi.Thanh Nguyệt đột nhiên nở nụ mỉm cười tất nhiên một tiếng nói quái quái:
"Nó bị tiêu diệt rồi...Nó gãy cổ rồi...Giờ cho tới lượt mi đấy...Con bùi nhùi loại nhì của tao à!"
"Cái gì..?"-Hắn vừa phải ngước lên,Thanh Nguyệt vẫn đè hắn xuống,ngồi lên trên người hắn tuy nhiên sử dụng chủ yếu quả đấm của tớ tiếp tục tấn công vô ngực hắn.Có lẽ,với cùng một người phụ nữ thông thường những cú đấm bại liệt không phải hấn gì với hắn,tuy nhiên Thanh Nguyệt thì không giống,chỉ với sau cú đấm loại 3,hắn vẫn ói rời khỏi tiết và sau cúa tấn công loại 5....hắn vẫn tắt thở.
Thấy vậy,Thanh Nguyệt kể từ từ đứng lên,sử dụng hai con mắt rét mướt như băng nom lấy tư thương hiệu còn sót lại.Chúng sợ hãi kêu lên:
"Thanh Nguyệt....Mày....Mày liệu có phải là trái đất không?"
Một tiếng nói quái quái ác lai được đựng lên:
"Tao quí cái hương thơm tiết tanh tưởi này rồi đấy!À tuy nhiên vừa phải nãy tụi mi căn vặn tao đồ vật gi cơ?Tao liệu có phải là trái đất ko ư?Tao cũng chẳng biết nữa.Vì ở vô cái xã hội này chỉ mất nhì loại:Con bùi nhùi và kẻ săn bắn tuy nhiên thôi.Tao từng là con cái bùi nhùi và bọn chúng mi cũng từng là người săn bắn.Nhưng lúc này thì không giống,tao lúc này...là Kẻ Đi Săn.Còn bọn chúng mi...được xem là những con cái bùi nhùi của tao...Giờ thì,chính thức cuộc "săn" thôi nhỉ!"
Nói rồi,cô bất thần lao cho tới.Gì thế này?Cô nhanh chóng quá...nhanh chóng lắm...Tốc phỏng của cô ý giờ vẫn vượt lên trước xa xôi vận tốc của một trái đất ."Xoẹt...Xoẹt...."hai giờ đồng hồ cứa đột nhiên vang lên.Khi bọn chúng nom lịch sự,nhì thương hiệu vẫn quanh rời khỏi khu đất bọn chúng bị miếng sành sắc và nhọn bên trên tay cô cứa thâm thúy vô cổ.Cô lại mỉm cười:
“Đúng vậy nhỉ!Cuộc “săn” coi cỗ dễ dàng và đơn giản quá!”
“Mẹ kiếp!Một thương hiệu hét lên rồi tóm chặt quả đấm,đấm trực tiếp vô mặt mũi của Thanh Nguyệt.Nhưng cú đấm thì chưa tới điểm tuy nhiên cô vẫn vươn tay rời khỏi trước,tóm chặt lấy cánh tay đồ sộ rộng lớn bại liệt một cơ hội dễ dàng và đơn giản. “RẮC…..RẮC…..”….những giờ đồng hồ vụn lại vang lên,giờ đồng hồ hét của thương hiệu bại liệt vẫn đựng lên,Thanh Nguyệt dễ dàng và đơn giản bẻ lấy tay của hắn thực hiện nó gãy vụn cả rời khỏi.Sau bại liệt,cô lúc lắc mạnh lấy cánh tay hắn,tổn thất đà,hắn lao trực tiếp về phía cô,cô né lịch sự một phía,rồi “phụt…..”….Cô cắm trực tiếp cái miếng sành nhọn hoắt vô gáy hắn thực hiện hắn bị tiêu diệt tức thì bên trên điểm.
Còn một thương hiệu cuối.Thấy những cảnh bại liệt,người hắn run rẩy lập cập cả lên.Cô tiến thủ lại gần hắn,ngay sát hắn…hắn nhanh gọn lẹ rút một con cái dao thực hiện phòng bếp vệt vô túi của áo đâm vô cô.Nhưng cái vận tốc vượt lên trước xa xôi trái đất lại cứu vãn lấy cô một đợt nữa.Cô dễ dàng và đơn giản né được cú đâm bị tiêu diệt người bại liệt.Cô tóm chặt tay lại đấm mạnh vô bụng hắn thực hiện hắn cần buông thong con cái dao rời khỏi rồi văng cút khá xa xôi.Cô cúi người xuống,nhặt con cái dao lên,tiến thủ trực tiếp cho tới hắn,đứng trước hắn rồi mỉm mỉm cười với cùng một ánh nhìn rét mướt bang.Hắn run rẩy rẩy nài xin:
“Thanh…..Nguyệt….Xin cô hãy thả mang lại tôi”
Nghe thấy thế cô mỉm cười đập lên đáp trả:
“Hahaha……!Mày ham muốn tao thả mang lại mi ư?Vậy sao trước bại liệt tao cũng nài bọn chúng mi vì sao bọn chúng mi ko thả mang lại tao?Chúng mi vẫn phá hủy cả cuộc sống tao đấy con cái chó ạ!Tao sẽ không còn lúc nào bỏ qua mang lại bọn chúng mày!CHẾT ĐI!!!”
Sau điều trình bày bại liệt thì “phập”.Con dao sắc và nhọn cắm trực tiếp vô đầu hắn thực hiện hắn quanh rời khỏi bị tiêu diệt tức thì.Cô rút con cái dao rời khỏi,tiết tuôn rời khỏi như suối,từng loại tiết đỏ lòm tuôn rời khỏi quý khách cô.Cô mỉm mỉm cười.Một nụ mỉm cười thỏa mãn nhu cầu.Cô ngước lên,nom qua chuyện dù hành lang cửa số.Thật kì lạ!Ánh trăng tối ni cùng theo với khung trời thiệt mới lạ.Nó không thể là 1 trong những white color thuần khiết nữa,ánh trăng tối ni thiệt kinh sợ,nó đem red color huyết,red color của sự việc chết người. Nhìn cảnh tượng bại liệt cô cảm nhận thấy căm hờn vô nằm trong,cô thấy căm hờn nhì người tuy nhiên chủ yếu cô từng kính yêu nhất,cô thấy căm hờn cái nỗi phiền đang được day dứt trong thâm tâm, cô thấy căm hờn cái brand name “Thanh Nguyệt” nhưng vì chủ yếu thân phụ u vẫn bịa mang lại cô.Cô vẫn tự động nhủ,cái brand name “Thanh Nguyệt” tiếp tục đầu tiên mất tích,kể từ lúc này thương hiệu của cô ý tiếp tục không thể đem chân thành và ý nghĩa của “ánh trăng thanh khiết” Lúc xưa nữa,cô tiếp tục khiến cho “ánh trăng” xưa bại liệt trở nên “ánh trăng máu”.Vì vậy cô tóm chặt con cái dao,cúi người xuống,cắm trực tiếp vô người thương hiệu rứa thú bại liệt rồi tự khắc lên nhì chữ “Huyết Nguyệt”.
Xong xuôi,cô nhấc con cái dao lên,thủng thẳng bước rời khỏi cho tới sảnh của căn nhà.Cô cho tới từng chống nhằm mò mẫm kiếm cái gì bại liệt rất có thể đem tạm thời vô hay là không,vì thế lúc này khung người cô vẫn trần như con con.Một khi sau,cô nhìn thấy một cái váy,một song vớ và một song giầy đen sạm bóng cũ kĩ,cô ngay lập tức cúi xuống nhặt lấy nó rồi mang đi đại lên trên người.Cô nhét con cái dao vô túi của áo rồi thủng thẳng bước rời khỏi,vô cô giờ trên đây vẫn xác lập được rằng:Con bùi nhùi tiếp sau tiếp tục đó là thân phụ u ruột của tớ.Nhưng vừa phải bước rời khỏi cho tới cửa ngõ căn nhà,cô đột nhiên thấy một cái mặt mũi nạ tráng tinh ma,hốc đôi mắt đen sạm ngòm,song môi đỏ lòm hấp dẫn được uốn nắn cong lên đóng góp fake nụ mỉm cười.Nghĩ nó rất có thể canh ty bản thân che ỉm thân ái phận,cô ngay lập tức nhặt nó lên rồi mang đi vô và chính thức đựng bước tiến nhằm sẵn sàng mang lại cuộc cút “săn” tiếp sau của chủ yếu bản thân.
Tối ngày sau,cô giỡ vứt mặt mũi nạ và thủng thẳng lao vào mái ấm.Chiếc chìa khoá độc nhất nhằm phanh được cánh cổng này là vãng mạc của thân phụ u và cô.Vì thế,chỉ trong giây lát,cửa nhà và được phanh rời khỏi tuy nhiên cô ko cần thiết tốn cho tới một ít mức độ lực này.Cô lao vào tiến thủ trực tiếp cho tới chống của thân phụ u,nhì người vẫn ngủ say sưa,cô trả tay vào bên trong túi,rút con cái dao còn bám tiết tanh tưởi rời khỏi và “phập”….con cái dao cắm trực tiếp vô ngực người thân phụ,tiết thì cứ tuôn rời khỏi như suối,nó phun cả lên trên bề mặt,lên trên người cô và phun rời khỏi tung tóe.Cảm thấy sở hữu một cái gì bại liệt nhớp nhớp,tanh tưởi tanh tưởi phun vô mặt mũi bản thân,u cô chợt tỉnh giấc.Nhưng thiệt kinh hoàng,một vụ việc kinh xịn đang được ra mắt trước đôi mắt bà,trước đôi mắt bà là sự việc việc đứa phụ nữ nhỏ bé rộp xinh xẻo của tớ vẫn hóa quỷ và thịt bị tiêu diệt chủ yếu thân phụ ruột của chính nó.Theo bản năng,bà sợ hãi hét lên.
Nhưng cái bản năng bại liệt thiệt ko đúng khi 1 chút nào.Thanh Nguyệt vẫn nghe thấy,vẫn hiểu được u của cô ý vẫn tỉnh giấc,cô nhanh chóng thoăn thoắt leo lên trên người của u cô và chỉ trực tiếp mũi dao nhon còn bám tiết vô cổ bà rồi cô nở nụ mỉm cười man rợ tất nhiên một giọng đẫm buồn :
“Xin chào……cha…mẹ….Các người vẫn phản bội tôi …giờ thì…..Trở về với điểm những người dân và được sinh rời khỏi đi…..Trở về đi!”
Sau điều trình bày bại liệt, “phập” con cái dao một đợt nữa đâm xuyên qua chuyện domain authority,qua chuyện thịt và thịt bị tiêu diệt bà,thịt bị tiêu diệt người tuy nhiên cô vẫn còn đó đặc biệt yêu thương quý.Khi bị tiêu diệt,bà vẫn ko thể nhắm đôi mắt tuy nhiên mồm còn lẩm nhẩm đồ vật gi bại liệt,có lẽ rằng bà ham muốn trình bày một cái gì trước lúc bị tiêu diệt chăng?Nhưng rủi ro trong cổ họng đã biết thành đâm rách nát khiến cho cho những người u xấu số bại liệt ko thể thực hiện được điều đang được dự tính đấy.
Một khi sau,Thanh Nguyệt bước xuống nệm cô trở về phía tủ nhằm lấy cái nhảy lửa ,cô ham muốn thiêu rụi cả căn nhà này,thiêu rụi cái quá khứ fake tạo ra bại liệt.Cô vừa phải sờ tay vô cái quẹt thì đột nhiên một chiếc Smartphone ở bên trong gầm tủ lịch sự choang lên,đúng ra cô sẽ không còn nhằm ý cho tới nó nếu như cô không sở hữu và nhận thấy được vài ba loại lời nhắn tuy nhiên số của cô ý nhắn mang lại thân phụ u .Cô nhấc nó lên,vô phần lời nhắn rồi phát âm lại những tin cẩn tuy nhiên cô vẫn gửi mang lại nhì người trước khi.
Gì …cái gì thế này ? Vào 5 ngày trước,cô đã biết thành bắt và bị nhốt ở 1 căn chống trống rỗng cơ mà?Tại sao…tại sao…vào thời hạn này lại sở hữu lời nhắn cô gửi mang lại u thân phụ rằng: “Con cút phượt khoảng chừng một tuần,thân phụ u chớ băn khoăn.Ngày này con cái cũng tiếp tục nhắn tin cẩn về mang lại thân phụ u.” Từ loại lời nhắn bại liệt, cho tới lúc này mang tên khốn nàn này này đã mạo danh cô rồi trình bày mang lại thân phụ u rằng cô ko có gì.Làm mang lại nhì người không thể cảm nhận thấy phiền lòng mang lại cô.Làm mang lại cô vẫn hiểu nhầm và thịt bị tiêu diệt chủ yếu thân phụ u bản thân.Bây giờ…..cơn khó tính vô cô vẫn đạt cho tới tột cùng…..Con quỷ khát tiết thịt người vẫn trọn vẹn thay cho thế mang lại cô nhỏ bé nhân từ lành lặn hôm này.Bây giờ,cô lại nhặt cái mặt mũi nạ lên,treo nó vô rồi chính thức với cái brand name “Ánh Trăng”trong Lúc hai con mắt vô hồn vẫn còn đó chảy bao nước đôi mắt.
Từ hôm bại liệt,vô một ngày dài láo nháo tối,những ai phát hiện một cô nàng xinh đẹp mắt mang trong mình 1 cái áo khóa ngoài đen sạm với hai con mắt vô cảm và tiếp cận thích nghi với cô .Thì chắc hẳn rằng,gần đầy 24h sau chủ yếu người bại liệt sẽ ảnh hưởng hạ thủ một cơ hội man di và Lúc nhà lao nghiệm…người tao đã cho chúng ta biết bên trên người nàn nhân luôn luôn bị rạch nhì chữ vì chưng mũi dao sắc và nhọn.Hai chữ bại liệt ko gì không giống đó là “Ánh Trăng”.Và một điều rất là kì quái,cứ từng đái group cảnh Fe này săn lùng lấy kẻ sát nhân “Ánh Trăng” bại liệt,thì nó như rằng ….bọn chúng tiếp tục bị tiêu diệt một cơ hội ko toàn thây….
Đến tận lúc này cũng đều có ai hiểu rằng rằng:đường sau lịch sử một thời trinh sát tiết rét mướt kinh hoàng đấy,là 1 trong những quá khứ nhức buồn của một cô nàng trẻ em nhân từ lành lặn đẫy những ước mơ ………