Anhhang Tran
Thiên nhiên-Lớp vỏ tràn sắc tố và mức độ sinh sống bao quấn bên trên cái ngôi nhà cộng đồng của trái đất. Cũng vô toàn cầu vạn vật thiên nhiên tuy nhiên người tao tưởng chừng như vô chi ấy lại sở hữu bao điều kì lạ. Vậy điều kì lạ ấy là gì chúng ta nhỉ? Điều kì lạ ấy đó là mẩu truyện về Cây bàng, Đất u, Lão già cả ngày đông và cả Nàng tiên ngày xuân.Hãy nhằm tôi kẻ chúng ta nghe nhé.
Một năm với tứ hòa thuận, mùa nào là cũng đều có vẻ rất đẹp riêng biệt. Thế tuy nhiên sao Lão già cả ngày đông lại chẳng khiến cho người tao yêu thương thích? Tháng 12, Khi những cơn bão táp gào thét khó chịu thì cũng đó là khi lão tao ùa cho tới hoành hành từng khu đất trời. Lão xấu xí xí, già cả nua và gắt gỏng. Đi cho tới đâu lão cũng càn quét tước, tiêu hủy, bởi lão tuy nhiên những chú chim khó khăn đựng giờ đồng hồ líu lô, đàn én đành tìm tới phương Nam, cây xanh thì không còn mức độ sống; bọn chúng thô héo, khẳng kheo, các chiếc lá buồn buồn bực ly biệt rơi khiến cho cành trơ trụi.
Vào ngày thời điểm cuối tháng 12, ở góc cạnh sảnh ngôi trường hiu quạnh với Cây bàng yếu hèn ớt, gầy guộc guộc. Nó vùng vằng, chao hòn đảo trong những khi bão táp cứ gầm gào tưởng chừng thú dữ. Trước cơn bão táp thô bạo ấy, bàng như vô vọng, nó chính thức ngán chán nản rồi khoác mang đến bão táp trả đẩy:
- Chao ôi! Mình tiếp tục không thể qua quýt nổi nhằm đợi đến khi Nàng tiên ngày xuân cho tới mất mặt.
Dứt điều, bàng khóc, những giọt nước đôi mắt cứ thế lăn chiêng xuống. Nó rấm rứt, ghen ghét ganh với cô Phượng vĩ và bác bỏ Xà cừ, hợp lý và phải chăng nó cũng cao đồ sộ, quật cường được như chúng ta thì như ý biết bao nhiêu.
- Bàng bé xíu nhỏ, chớ khóc nữa! Cố lên, u tiếp tục ở mặt mũi con cái.-Chợt, Đất u lên giờ đồng hồ.
Bàng sững sờ rồi tiếp lời:
- Nhưng Đất u ơi, bão táp mạnh và hung hãn quá! Con ko Chịu nổi nữa.
- Ngoan, tất cả tiếp tục ổn định thôi! Hết tối ni, Nàng tiên ngày xuân tiếp tục cho tới và người tiếp tục ban mức độ sinh sống muôn màu sắc mang đến trần thế. Vì vậy, hãy nhắm đôi mắt lại, ngủ một giấc thiệt ngon, u tiếp tục ở phía trên bảo đảm con cái.
Nghe vậy, cây bàng nhẹ nhàng lại, nó không thể hoảng loàn nữa, cũng ko khóc nữa, nó nhắm đôi mắt lại khoác mang đến bão táp ham muốn thổi thì thổi, gào thét thì gào thét. Và nó đang được mơ thấy một niềm mơ ước rất đẹp. Trong niềm mơ ước ấy, nó cảm biến được khá rét nồng thắm kể từ Đất u và thấy sự quật cường mạn mẽ kể từ u. Mẹ đang được bao quanh, chở che nó u ôm chặt lấy nó và thưa lớn:
- Hãy mau thay đổi lên đường Lão già cả mùa đông! Sẽ sớm thôi, ông tiếp tục không thể tiêu diệt vạn vật này nữa.
Sáng ngày tiếp theo, Cây bàng nhỏ tỉnh giấc. Nó vươn bản thân, uể oải và nhìn quanh:
- Ôi, thiệt rất đẹp thực hiện sao!
- Là Nàng tiên ngày xuân, người đang được đến! -Đất u đựng giờ đồng hồ.
Bàng nhìn Đất u, u đang được với 1 cỗ ăn mặc quần áo mới nhất thiệt đẹp: một cái váy xanh rờn non và cả những sắc tố bùng cháy kể từ những loại hoa. Nó cũng nhìn lại bản thân vô nằm trong kinh ngạc. Nó cũng đều có một bô thiết bị mới nhất, các chiếc lá xanh rờn non mơn mởn bao quấn bên trên những cánh tay gầy guộc guộc và thậm chí là nó thấy bản thân như đã tăng cao to hơn, nhường nhịn như chỉ với một chút ít nữa nó sẽ bị với được đám mây Trắng xốp cơ. Và giờ phía trên, xung xung quanh nó chỉ với những làn bão táp nhỏ nhỏ, nhẹ dịu trả mùi thơm ngát. Nó cũng hiểu rằng vì thế sao người tao thưa Nàng tiên ngày xuân lại xinh rất đẹp, tươi trẻ và chất lượng tốt bụng.
Như vậy, Đông qua quýt lên đường và Xuân cho tới. Trong mùa Đông tao thấy cảnh vật quật cường và mạnh mẽ và tự tin, còn Khi Xuân cho tới cảnh vật trở thành diu dàng và xinh tươi vô nằm trong. Thiên nhiên thiệt kì lạ biết mấy!